Viên Mậu là giám đốc của một xưởng kim loại. Hồi xưa khi ông đến Liên tiên sinh để hỏi xem số mệnh, thì được đáp rằng mười lăm năm sau ông tay sẽ trở thành một đại phú thương.
Kết quả, hơn mười năm sau, Viên Mậu làm ăn thua lỗ phải đóng cửa, do vay vốn quá nhiều, nợ nần chồng chất, ông phải bôn tẩu ra nước ngoài trốn nợ. Từ đó lưu vong sống tha hương, chẳng thể trở về nước.
Viên Mậu ở ngoại quốc rất gian khổ. Ông buôn bán nhỏ, thu nhập rất ít, phải xin làm thợ xây dựng. Vốn từng là một giám đốc hãng xưởng lớn, nay phải bò lên tuột xuống trên mái nhà người, do không giỏi tay nghề nên bị đuổi việc. Sau đó, Viên Mậu bèn xin làm công trong nhà bếp, sống tạm qua ngày.
Khi nghe tin tôi đã định cư ở hải ngoại, Viên Mậu bèn đi theo xe hàng cố tìm cho được tôi. Ông ở trên xe hàng lắc lư suốt ba ngày hai đêm mới đến được chỗ tôi ở.
Buổi sáng vừa gặp ông, tội đã giật nảy mình. Viên Mậu ngày xưa bận âu phục sang trọng, đầu chải láng mướt, ra khỏi nhà ngồi xe hơi sáng bóng, có tài xế cùng bí thư hộ tống…Nhưng Viên Mậu bây giờ, đầu muối tiêu, mặt đầy nếp nhăn, dãi dầu phong trần, lếch thếch lôi thôi, dáng người khắc khổ, bộ dạng chán chường, thất chí, thiểu não đến tội nghiệp.
Tôi mời ông vào nhà, rót trà, đãi điểm tâm, ngó bộ ông chưa ăn gì. Viên Mậu hỏi:
– Ông nói tôi 15 năm sau sẽ trở thành đại phú gia, là thời điểm này phải không?
– Thế đến giờ đã bao nhiêu năm rồi?
– Vừa tròn 15 năm nè.
Rồi ông bắt đầu chỉ trích:
– Rõ ràng là nói không đúng, đoán chẳng linh gì ráo!
– Tôi…..(cứng họng, chẳng nói thành lời)
Mặt Viên Mậu lộ vẻ uất ức khó chịu, hỏi:
– Tại sao tiên đoán không đúng, nói không linh như vậy hả?
– Đó là….
Ông kể lể:
– Hồi xưa, thuở tôi còn làm giám đốc huy hoàng, cũng từng mời ông đến hãng tôi xem phong thủy, chỉnh sửa mọi chỗ tốt y như ông dạy…cũng từng nhờ ông xem số mệnh cho. Ông đã khẳng định là 15 năm sau nhất định tôi sẽ đại phát tài, đạt đến thành công tuyệt đỉnh, ở mức tối cao trong cuộc đời. Đến bây giờ là đúng 15 năm, chẳng thấy gì ráo, ngược lại còn thê thảm hơn. Ông trả lời tôi sao đây hả???
– Tôi….(toát mồ hôi đầy mình)…
Viên Mậu nói tiếp:
– Hiện giờ tôi cũng cùng đường rồi, ông bảo tôi phải làm thế nào?
– Để tôi xem lại cho ông thử nhé?
– Còn đoán, xem nữa hả?…Có xem ra cái quái gì đâu? – Ông bốc hỏa.
Tôi nhắm mắt lại…đột nhiên thấy Thần Phúc Lộc, mỗi tay dắt một đứa nhỏ.
Tôi hỏi: – Đứa nhỏ này là ai?
Thần Phúc Lộc đáp: – Là con của Viên Mậu hết đấy!
– A! Tôi hiểu rồi, Viên Mậu suốt hơn mười năm nay sát sinh, phá thai…cho nên mới có hai vong nhi này.
Thế là tôi la lên:
– Viên Mậu, ông phạm tội sát sinh, người tình của ông đã phá thai hai đứa trẻ.
Viên Mậu đáp:
– Đúng vậy, nhưng tội phá thai có nặng đến như vậy không hả?
Thần Phúc Lộc lại hiển thị, lắc đầu nhìn tôi. Ông đưa tay chỉ lên hư không, trên không hiện ra một am thất, có một nữ tu xinh đẹp yêu kiều bước ra, tay dắt hai đứa bé.
Ngay đó tôi hoảng hồn và hiểu hết nguyên nhân. Tôi nói:
– Viên Mậu, ông gieo nhân đoản thọ, phạm đại tội làm ô nhục tu sĩ. Đây là lý do khiến cho ông bị sạt phúc, lộc và sa vào vận mạt cùng cực. Hai đứa trẻ này là của cô đó sinh ra đúng không?
Lúc này Viên Mậu mặt mày xanh lét, xuất mồ hôi đầy mình. Ông ấp úng:
– Nhưng….vị nữ tu đó cũng thích tôi mà.
– Trời đất ơi! – Tôi thở dài – Ông phải biết đây là điều đại cấm kỵ. Trong các tu viện đều có giới luật, có thần hộ pháp. Các tu sĩ là những vị đã phát nguyện lìa tục, sống đời tu hành thanh tịnh, nếu như ông đến quyến rũ tu sĩ, tội ấy tăng thêm một bậc. Là do ông hành động không kiểm soát, dám khởi tà dục với nữ tu đến độ có hai con, lại còn cho phá thai giết chúng…Tội này lớn nặng như thế nào, ông lâm vào đường cùng như hiện nay, chính là do ông tự chuốc lấy đó!
– Thật như vậy ư?
– Tất nhiên rồi.
– Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào đây?
– Phải phát thệ nghiêm trì giới cấm của Phật, nguyện từ nay sửa lỗi đổi mới. Ông nên phát lộ lỗi mình ra hết trước Phật, thành tâm lạy Phật sám hối thật nhiều. Từ nay trở đi mỗi khi khởi tâm động niệm phải cẩn thận răn dè, thề hoàn toàn không phạm đến Tà Dâm nữa. Phải vĩnh viễn đoạn tận cội rễ gốc tội, hành xử luôn quang minh chính đại và thật sự bước vào con đường tu sửa đàng hoàng. Không chỉ có thế, sau này trong tâm phải luôn giữ niệm thiện, lúc nào cũng phải dùng miệng hoặc viết ra những lời lẽ khuyên người thế tục chớ phạm tà dâm, tuyệt đối không được khởi ý tà với các tu sĩ. Kinh Phật dạy: “Người giữ giới không tà dâm, ngũ phúc tăng, không bị đọa vào ba đường ác”. Ông hãy nỗ lực sám hối, ăn chay trường, siêng tụng kinh, niệm Phật, hành thiện…mới mong cứu chuộc và dứt trừ tội ác.
Riêng đối với các tu sĩ, hãy hết lòng ủng hộ, hỗ trợ họ giữ gìn hạnh trinh khiết thanh tịnh. Bởi vì mục đích của người tu là đạt đạo, liễu sinh thoát tử. Trong “Bốn điều răn về hạnh thanh tịnh” trong kinh Lăng Nghiêm, Phật đã đưa ra lời giáo huấn rất rõ ràng cho các tu sĩ: “Nhất định phải cắt đứt, loại trừ tâm dâm”. Đây là điều kiện tất yếu đầu tiên của người tu, tâm dâm dứt khoát không được lưu giữ. Vì nếu còn nuôi dưỡng tâm này ắt sẽ bị lạc vào lưới ma. Nếu ông hay bất kỳ ai khởi tâm tà muốn quấy phá tu sĩ thì đó là ma hạnh, quả báo sau khi chết đi sẽ cực kỳ thảm khốc.
Viên Mậu nghe xong, hứa sẽ làm theo. Tôi tặng ông mấy câu thơ cảnh giác:
Người đã tu hành xuất thế
Nào dung vui hưởng ái tình
Phá hoại giới hạnh người tu
Chẳng để Phật gia thanh tịnh
Mắt thần nhìn rõ tột cùng
Nam nữ lén lút tư tình
Ác báo kinh hoàng thảm khốc
Mau mau tu sửa, dứt sai!
Tôi tiễn Viên Mậu về, tặng ông hai ngàn USD làm vốn, hi vọng ông từ đây quyết tâm tu, vĩnh viễn sửa lỗi, đổi mới.
Chuyện của Viên Mậu làm tôi nhớ đến bộ phim “Những con chim ẩn mình chờ chết” kể về mối tình của vị Linh mục chân tu cùng một thiếu nữ. Cô này đối với Linh mục luôn khởi dục niệm và có tâm muốn chinh phục…
Hiện nay các phim ảnh, sách truyện, web, mạng truyền thông rất thích rao truyền những mối tình đạo – đời ngang trái không thành và cho đó là diễm tình bất kể có thật hay không; hoặc rất ưa trình chiếu, đăng tải, quảng bá những sách báo, hình ảnh, phim ảnh chứa những cảnh phòng the ướt át, ăn mặc khêu gợi hở hang, lôi kéo dục tình, …khởi lên tâm dâm của bao nhiêu thế hệ thanh thiếu niên. Đây là những việc thương phong bại tục, đáng thẹn cho việc tu hành, làm như vậy rất có hại cho phong khí xã hội.
Người tu nếu như phạm dâm, tính theo Nhân quả, phải hiểu là trả Quả rất thảm khốc, đáng sợ, vì đã hiểu pháp mà còn phạm.
Riêng đối với người đời, trong kinh Phật dạy: “Người tạo dâm nghiệp sẽ bị báo ứng, vợ (chồng) không chung thủy, đoạn tử tuyệt tôn, chết rồi bị đọa vào tam ác đạo, thành súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục trăm ngàn vạn kiếp không dễ gì thoát ra, chẳng được làm người nữa”…Lời này chẳng phải hù dọa bạn mà hoàn toàn có thật, Nhân quả không hề sai chạy dù bạn có muốn không tin thì báo ứng vẫn diễn ra.
Khoan nói đến quả báo địa ngục sau khi mất thân người cho xa xôi, chỉ tả về hoa báo thôi, tức là ngay hiện đời nếu người phạm giới dâm, phải mất địa vị, bại hoại danh dự, tiêu tan tài sản. Người háo dâm sẽ mang nhiều bệnh, dễ già suy, không trường thọ, bị xã hội thóa mạ, oán thù kết sâu, thân bại danh liệt!
Xin các vị hãy ghi nhớ vài câu chuyện thật tôi kể ra để mà đề cao cảnh giác. Chư vị phải thường phản tỉnh, sám hối lỗi lầm, tinh tấn tu, nghiêm trì giới luật để cứu chuộc những niệm sai thì tội kia mới có thể đoạn trừ. Giới dâm là một trong bốn giới trọng của Phật. Các bậc Thánh nhân, hiền nhân đều sớm đã nhận ra thống khổ của Dâm, nên mới từ bỏ khoái lạc thế tục để đạt đến cực lạc thanh tịnh.
Đối với những sách thiện cùng những kinh điển có lợi ích cho thế đạo nhân tâm, quý vị cần nên tuyên dương ủng hộ, rộng truyền trong đời. Phải hiểu rõ đuổi theo dục lạc thể xác là vô ích, nếu phóng túng dâm dục sẽ đọa vào thống khổ tận cùng. Quý vị chớ nên xem thường, đây không phải trò đùa, bỡn chơi, cũng đừng mê cuồng ca ngợi lại càng tạo tội.
Giữ tâm hạnh trong sáng là góp phần giúp xã hội thiện lành, bình an…phong khí nếu giữ được tốt thì lòng người sẽ thuần hậu. Mọi việc hãy đem thân làm gương. Những việc có hại cho thân tâm tuyệt đối không làm. Họa hại khủng khiếp không gì bằng dâm uế. Chẳng chứa niệm tà đó chính là tu thân!
Lời của Liên Sinh (Trích từ quyển Nhân Quả Giải Theo Phật Giáo – Dịch giả: Hạnh Đoan)
Bình luận