Tôi băng khoăng và suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn không biết viết gì đây để giới thiệu vài vần thơ nhỏ bé này với người đọc. Có lúc tôi nghĩ phải viết thật dài, có lúc lại nghĩ không cần viết một lời nào cả.
Trong cuộc sống, trong một kiếp người, tránh sao khỏi xảy ra những chuyện thật thầm kín và riêng tư, những chuyện ấy có thể rất êm đềm và phẳng lặng, nhưng cũng có thể rât đớn đau và chua xót.
Mỗi người trong chúng ta, ít hay nhiều đều mang nặng những ray rứt, những kỷ niệm, những hối tiếc, và có thể cả thương yêu và hy vọng. Những xúc cảm đó làm cho tâm hồn chúng ta phong phú hơn và sâu sắc hơn, với thời gian chúng ta sẽ trở nên nhạy cảm hơn hoặc biết đâu cũng có thể trở nên chai đá hơn. Cái hỗn độn đó của kỷ niệm, của xúc cảm, của thương yêu và hy vọng có vẻ rất riêng tư, nhưng hình như trong tất cả chúng ta cũng có một thứ xúc cảm nào đó, một thứ tình thương nào đó rất giống nhau, gần gủi với nhau. Đó là tình thương mẹ, chẳng qua vì mỗi người trong chúng ta đều có một người mẹ, lớn lên bằng sự chăm sóc, dạy dỗ và thương yêu của mẹ.
Tôi xin dừng một phút ở đây để tưởng nhớ đến những người kém may mắn hơn chúng ta, chẳng hạn như những đứa trẻ trong viện mồ côi hay đang sống lây lất bên vệ đường, hoặc có những người khi lọt lòng thì mẹ chết. Tuy nhiên tôi vẫn tin rằng, mặc dù không có cái may mắn để biết được mẹ hoặc không còn nhớ được mẹ, nhưng họ vẫn có thể hối tiếc cho thân phận mình, vẫn một lòng thương mẹ, vẫn ước mơ được lớn lên trong tình thương yêu của một người mẹ, dù đấy chỉ là một ước mơ không thực hiện được.
Trong bất cứ trường hợp nào, dù cho mẹ còn sống hay đã mất, hoặc không được biết mẹ là ai, nhưng tất cả chúng ta đều sinh ra với dòng máu của mẹ trong tim. Dòng máu đỏ nuôi ta khi còn là một cái trứng, một bào thai, cho đến giây phút này, khi tim ta còn đập. Dòng máu đó vẫn yên lặng tuần hoàn trong huyết quản để nuôi nấng ta và sưởi ấm tim ta:
. . . . . .
Dòng máu đỏ trong tim,
Là máu hồng của mẹ.
Dòng máu ấm lặng im,
Nuôi ta từ tấm bé.
. . . . . .
Hôm nay, tôi xin góp nhặt một vài vần thơ đã viết từ lâu, trong những giây phút cô đơn của cuộc sống để tưởng nhớ đến mẹ. Cái khổ đau và chua xót của mẹ tôi, cái ray rứt và xót xa trong tôi là những gì riêng tư, nhưng biết đâu cũng có thể gần với một vài người khác. Vì thế nhiều lần tôi có ý định viết lại những khổ đau và những xót xa đó, ít nhất là để lại cho con cháu tôi, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm. Mỗi lần cầm bút, kỷ niệm và xúc cảm bùng lên trong tôi và nghiền nát tôi.
Cho đến hôm nay, đã quá nữa kiếp người, khi góp nhặt những vần thơ còn cất giữ được, tôi mới chực nhận ra rằng cái đau khổ và chua xót của mẹ tôi chẳng có nghĩa gì cả khi đem so sánh với sự khổ đau và xót xa của tất cả những người mẹ. Bỗng nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng từ hôm nay, tôi sẽ vĩnh viễn cất riêng cho tôi và dấu trong tôi thật thầm kín những chua xót của mẹ tôi. Tôi xin hiến dâng lòng hiếu thảo và tình thương của tôi cho tất cả những người mẹ trong thế gian này. Nếu người đọc nhận ra cái chân thật của xúc cảm trong các vần thơ của tôi, thì đấy chính là tình thương của tôi hiến dâng cho từng người mẹ trong tất cả chúng ta.