Tế Điên Hòa Thượng

Tế Điên Hòa Thượng

Nhâm 14

Hồi 5

Nhờ Thuốc Thánh, Cha Con Đoàn Tụ
Lo Cứu Người, Bà Cháu Đều Yên

Khi thấy Tế Điên trị bệnh khỏi cho lão phu nhân, Tô Bắc Sơn và Lý Hồi

Xuân ngẩn ngơ như tượng đá giữa trời cho đến khi Văn Hội vòng tay
thỉnh cả ba sang thư phòng, sau đó kêu gọi gia nhân làm tiệc đãi đằng.
Văn Hội lại hỏi Tế Điên:
– Bạch hoà thượng! Hòa thượng dùng chay ?
Tế Điên đáp:
– Ta tối kỵ hai điều: Một là ăn chay, hai là tụng kinh. Ông chớ coi ta là hoà
thượng thường mà tôi là hoà thượng sành nếm rượu thịt.
Văn Hội cho là kỳ quái, nhưng cũng cứ dọn tiệc thết đãi. Lúc đó Lý Hồi
Xuân trong lòng ấm ức không phục, hỏi Tế Điên rằng:
– Lão phu nhân bị bệnh đờm, nhưng hoà thượng biết vì sao mà có bệnh như
vậy không ?
Tế Điên đáp:
– Chỉ bởi trong lòng lão phu nhân ẩn tàng thương mến một vật chi đó, bỗng
nhiên vật ấy bị hư hoại đi, khiến nên đau xót, đàm khí sôi sục, tức khắc hôn mê,
nay đã uống thuốc của tôi, cam đoan vô sự.
Triệu viên ngoại nghe nói quả nhiên chẳng sai căn bệnh của mẹ liền đứng
dậy vòng tay xá Tế Điên và nói:
– Thánh Tăng! Ngài luận bệnh không sai chút nào. Mẹ tôi có một đứa cháu
vừa lên 6 tuổi, bỗng nhiên bị bệnh hôn mê bất tỉnh, mẹ tôi thương cháu quá nên
đau đớn trong lòng, đàm sôi kéo lên, uất kết mà thành bệnh. Thánh Tăng đã trị
lành bệnh cho mẹ tôi, tưởng chắc bệnh của con tôi, Ngai trị cũng hết, trăm ngàn
lần cầu mong ngài từ bi cứu độ!
Tế Điên thản nhiên đáp:
– Trị bệnh nào thì cũng trị được, nhưng có điều bệnh của công tử khó kiếm
thuốc để dẫn.
Văn Hội hỏi:
– Thánh Tăng muốn dùng vị chi để làm thuốc dẫn?
Tế Điên đáp:
– Phải cần dùng một người đàn ông 52 tuổi, sinh ngày 5 tháng 5 và một
người con gái 19 tuổi sinh ngày 15 tháng 8. Đem hai người cho gặp mặt nhau,
làm thế nào để họ khóc thật to, rồi lấy nước mắt ấy trị bệnh cho công tử chắc là
bệnh khỏi không sai.
Văn Hội nghe nói cau mày ngẫm nghĩ rồi bạch:
– Ngài dạy tôi phải tìm kiếm ở đâu cho được hai người như thế bây giờ?
Dẫu tìm được nhưng làm sao cho họ khóc?
Tế Điên nói:
– Ông chớ quá lo, tới đâu hay đó, có khi đã có nhân duyên định sẵn, hãy cố
dò hỏi tìm kiếm cho ra để mà chữa bệnh cho công tử.
Văn Hội nghe theo, lập tức sai bảo người nhà mỗi người mỗi phương tìm
kiếm. May sao có người đến mách:
– Tại vùng này không có ai sinh vào ngày tháng như vậy, chỉ có nhà họ Cố
có người a hoàn tên Xuân Hương sinh đúng ngày 15 tháng 8 lại vừa đúng 19
tuổi.
Văn Hội mừng rỡ vô cùng, sai người đến nói khó với Cố viên ngoại và xin
đón Xuân Hương. Mặc khác người tớ trai tên gọi Triệu Thăng gắng sức tìm kiếm
cho được người đàn ông, khi đến ngõ hẻm thấy Đổng Sĩ Hoằng đang đứng ngẩn
ngơ nhìn trời ngắm đất liền tới gần hỏi:
– Ông được 52 tuổi phải chăng?
Sĩ Hoằng gật đầu. Triệu Thăng lại hỏi:
– Phải ông sinh ngày 5 tháng 5 chăng?
Sĩ Hoằng giật nẩy mình, vừa thốt ra tiếng “Phải”. Triệu Thăng liền ghé
lưng cõng tuốt ngay Sĩ Hoằng mà chạy như gió. Sĩ Hoằng sợ toát mồ hôi nhưng
trước sức mạnh của gia nhân họ Triệu đành cứ lặng im không dám nói năng.
Triệu Thăng cõng Sĩ Hoằng chạy thẳng một mạch về nhà, vừa hay lúc ấy người
đi rước Xuân Hương cũng vừa về tới. Sĩ Hoằng trông thấy Xuân Hương liền
nhận ra chính là con gái mình tên gọi Ngọc Thư. Xuân Hương trông thấy Sĩ
Hoằng cũng nhận ra chính cha mình. Hai cha con sững sờ nhìn nhau một phút rồi
ôm nhau mà khóc. Tế Điên bước ra vỗ tay cười lớn bảo:
– Viên ngoại ra đây mà coi, thuốc dẫn có rồi!
Đoạn lấy ra một viên thuốc trong bọc, sai hứng nước mắt của cha con Sĩ
Hoằng hòa thuốc đổ cho công tử. Giây phút kẻ a hoàn ra thưa:
– Công tử uống thuốc, thuốc vừa khỏi cổ liền thấy tỉnh táo như thường, tinh
thần khỏe khoắn hơn xưa.
Văn Hội hớn hở liền hỏi Tế Điên:
– Phải chăng ngài muốn giúp cho cha con người này được đoàn viên nên
bầy chước diệu?
Tế Điên liền đem chuyện Sĩ Hoằng trước sau thuật rõ một lượt. Triệu Văn
Hồi vô cùng cảm phục liền chu cấp tiền bạc cho Sĩ Hoằng, sai người đem tiền
mướn a hoàn khác cho nhà họ Cố. Sĩ Hoằng lãnh nhận con gái là nàng Ngọc
Thư, lạy tạ ơn Triệu Viên ngoại rồi cúi đầu từ tạ Tế Điên, dẫn con gái hớn hở ra
về.
Văn Hội thấy tiệc rượu đã sẵn sàng liền đứng lên thỉnh mọi người cùng vui
vầy yến ẩm. Đang khi rượu vào lời ra, Tế Điên ngoảnh lại thấy họ Tô có vẻ
kém vui liền ha hả cười lớn và móc hầu bao lấy ra một viên thuốc và nói:
– Tô viên ngoại bất tất lo rầu. Lịnh đường chỉ cần uống một viên thuốc này
cũng sẽ mạnh như Triệu lão phu nhân đây ngay.
Tô Bắc Sơn nghe xong cười lớn và bạch:
– Thánh Tăng thật là tay thần bốc tiên sinh, tôi xin bái phục.
Nguyên Tô Bắc Sơn tuy cùng đi thăm bệnh mà nhà có mẹ già mắc chứng
thương phong không đi đứng lại được, nên dù ngồi đó mà lòng luống lo buồn,
nay thấy Tế Điên đọc trúng tâm ca vui mừng khôn xiết, liền từ tạ để về nhà trị
bệnh cho mẫu thân.
Lý Hồi Xuân ngồi cạnh thấy Tế Điên hễ động nói lại móc hầu bao lấy
thuốc, mà không biết trong bọc có bao nhiêu viên mà bất cứ bệnh gì chỉ móc
toàn một thứ viên đen đen tựa như cáu ghét trong mình, cố ý muốn hỏi cho biết
liền nói:
– Thánh Tăng! Thuốc ấy tên chi mà đen đen như thế xin cho chúng tôi biết
pha phương pháp chế biến được chăng?
Tế Điên cười ha hả và đáp:
– Thuốc này người trần biết sao nổi, nó là An Mệnh Hoàn lại có một tên
khác là Tẩy Tâm Minh Mục Hoàn tức là viên thuốc rửa lòng sáng mắt, chuyên
chửa các chứng bệnh nguy nan và cả các tạp chứng, bất cứ nam phụ lão ấu nếu
thành tâm kỳ nguyện, uống một viên này là bệnh gì cũng tiêu tan được hết.
Mọi người thấy Tế Điên nói toàn những chuyên có vẻ hàm hồ bí ẩn, liền
đem những chuyện văn thơ kim cổ luận bàn thì Tế Điên đáp thông như nước
chảy, hỏi một biết mười, luận lý hơn là Gia Cát, Tào Tham, thẩy đều kính phục.
Họ Tô, họ Triệu thấy Tế Điên rách rưới liền ngỏ ý muốn mua đồ mới cúng
dàng. Tế Điên gạt đi, bảo:
– Y phục chỉ là thức vật bề ngoài, nó rách nhưng tâm không rách là được.
Quý vị đã có lòng tốt xin cứ để dành lại đó, khi nào tôi cần dùng sẽ lấy.
Tô, Triệu khẩn khoản hai ba lần nhưng Tế Điên nhất định khước từ đành
henï ước thời thường lui tới để hai người được chiêm ngưỡng.
Tiệc tan, ai nấy kiếu về, Tế Điên cũng chân thấp chân cao, noi bóng thông
trở về thiền tự.