Muốn Hại Hiền, Hại Đâu Có Nổi
Giả Làm Ngây, Làm Vậy Mới Tài
thiền tự liền lần thẳng lên lầu Đại Bi mà ngủ. Người thủ hộ là Quảng
Lượng vốn cố tình quyết hại cho kỳ được nên sai người trực sẵn, vừa
thấy Tế Điên loạng choạng bước lên lầu liền khiến phóng hỏa đốt cho
bõ ghét, nhưng Tế Điên đã tỉnh rượu, ra trước cửa lầu đứng ré chân chèo tuôn ra
một bãi nước tiểu tiện, ngay lúc ấy mưa gió ầm ầm, lửa liền tắt ngúm, Tế Điên
không nói không rằng quay vào ngủ kỹ.
Ngày hôm sau, có một thí chủ đến chiêu hương cúng Phật, trong Chùa mười
phần náo nhiệt, chư tăng thẩy đều trịnh trọng lên Phật đường tụng kinh. Đúng
giờ ngọ, bỗng thấy Tế Điên loạng choạng đi vào, miệng nồng nặc những mùi
rượu, tay sách một đùi thịt, sán vào chỗ chư tăng đang tụng niệm ngồi phịch
ngay xuống trước bàn thờ Phật, miệng ê a hát nghêu ngao, xen lẫn với tiếng
tụng kinh. Hát rồi lại sẻo thịt mà nhai ngồm ngoàm trông thật là thô bỉ. Quảng
Lượng thấy gai mắt không cầm lòng được, nổi nóng hét to:
– Đây là cửa Phật trang nghiêm, huống chi lại có khách thập phương tới đây
lễ Phật, ngươi sao dám to gan tới đây gẫy rượu thịt, ca hát quàng xiên, làm bộ
điên cuồng rồ dại, làm nhiễu loạn nơi đất Phật trang nghiêm. Mau hãy bước đi
cho khuất mắt kẻo ta sai tiểu tăng đánh đuổi thì chớ kêu la.
Tế Điên khoát tay cười lớn và nói:
– Ngươi bảo Phật nào không trang nghiêm, Phật nào trang nghiêm, Phật ở
trang nghiêm còn ta không trang nghiêm? Ta câm lặng như phường giá áo túi
cơm hay như phỗng sành tượng đá, thế thì trang nghiêm chắc ? Lũ chúng ngươi
chỉ giỏi ê a tụng kinh “chết” làm điên đầu người sống, chính ngươi bất quá là lũ
thầy TU trốn đời ăn bám, chỉ biết có chuyện hưởng của thập phương cúng dàng,
ăn trộm hoa quả cúng chùa, sài lạm tín thí chứ có biết thế nào là tụng kinh hay
chẳng tụng kinh, trang nghiêm hay chẳng trang nghiêm?
Quảng Lượng nghe nói tức giận vô cùng liền dẫn thí chủ thẳng lên nơi
phương trược bạch cùng Nguyên Không trưởng lão. Nghe hết tự sự, Nguyên
Không truyền cho gọi Tế Điên vào hầu. Tế Điên thung dung tiến vào tịnh
phòng, Nguyên Thông liền hỏi:
– Hôm nay có vị thí chủ đây, nhân vì bà mẹ nhuốm bệnh nên khẩn cầu đà
lễ Phật, kỳ nguyện cho mẹ dược tai qua nạn khỏi, ngươi đã chẳng thương người
mà giúp giùm thì thôi, sao chẳng để chư tăng làm tròn công quả, như thế không
sợ tội báo hay sao?
Tế Điên kính cẩn bẩm rằng:
– Mô Phật! Đệ tử cũng vì cảm lòng thành của thí chủ đây nên mới ca hát
cầu an. Chư tăng già họng kêu om, toàn thị những lời vô ích, thực ra họ tụng
kinh mà tâm không tụng, đâu bằng đệ tử hát mà thực lòng muốn hát “cho vui”
để ngừơi thoát khổ?
Vừa lúc ấy bỗng có người nhà thí chủ đến báo tin rằng:
– Lão phu nhân hiện giờ đã ngồi dậy được. Nhân vì mơ màng chiêm bao
ngửi thấy phảng phất một trận hương vị rượu thịt thơm tho, bất giác tinh thần xúc
động mà thành phấp khởi choàng ngồi dậy tựa người không bệnh.
Vị thí chủ nghe nói mừng rỡ quay sang lậy Tế Điên và bạch:
– Thật nhờ thầy uống rượu ăn thịt mà thực tâm chúc nguyện khiến mẹ tôi
cảm thấy hương vị mà hết đau, ơn ấy thật là tái tạo.
Tế Điên tránh ra, thoát cười rộ rồi ngất ngưỡng đi luôn, vừa đi vừa cười
không dứt tiếng. Mọi người đều ngẩn ngơ không hiểu. Ngày hôm ấy Tế Điên
đắc chí rượu say lại về lầu Đại Bi an nghỉ.
Nguyên từ khi Tế Điên chữa khỏi bệnh cho mẹ Triệu Văn Hội, được Văn
Hội hết sức trọng đãi, các thân hào nhân sĩ quanh vùng nghe tiếng thẩy đều bái
phục. Nguyên Không trưởng lão thấy vậy liền giao phó cho Tế Điên làm chức
thư ký nơi thiền tự. Quảng Lượng chỉ là chân thủ hộ giữ chùa, thấy vậy lại càng
đem lòng ghen ghét, đã nhiều phen kiếm cớ hại Tế Điên mà sự không thành.
Quảng Lượng vẫn mang lòng oán hận khôn cầm, nhân đêm nay Tế Điên rượu
say túy lúy càn khôn, về ngủ trên lầu Đại Bi liền cùng lũ tiểu thủ hạ phóng hỏa
đốt lầu lần nữa.
Lửa gặp gió lùa lan ra rất chóng, không mấy chốc ngọn lửa sáng rực góc
trời, mọi người tri hô cứu chữa, riêng Quảng Lượng thấy lửa cháy dữ dội lòng rất
vui mừng vì đã thỏa tình báo hận, phen này quyết giết được Tế Điên.
Đôn dốc mọi người chữa lửa cầm chừng, chờ cho ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ
lầu Đại Bi xong, Quảng Lượng hớn hở đi lên Đại Hùng Bảo Điện, chợt thấy Tế
Điên đâm sầm đi tới, miệng cười ha hả cất tiếng ngâm vang:
Người định hại người đâu có nổi
Trời muốn giết ai, ai chạy khỏi
Lưới trời lồng lộng tránh sao qua
Thiện ác đáo đầu đừng có hối?
Quảng Lượng nghe ngâm tức giận tràn hông, căm gan, tím ruột, thẹn quá
hóa giận liền phăng phăng chạy lên bạch cùng Phương trượng rằng:
– Bạch sư phụ, lầu Đại Bi cháy chính do nơi Tế Điên thường thường tới ngủ,
rượu say bất cẩn, phát cháy rụi luôn. Chiếu theo giới luật, xin sư phụ tịch thâu y
bát, lột lấy pháp phục, giới điệp rồi đuổi ngay Tế Điên ra khỏi thiền tự, nếu
không thì bắt hắn làm lại căn lầu.
Nguyên Không truyền cho gọi Tế Điên vào dạy rằng:
– Ngươi làm nhiều việc quá quắt không sao che chở cho được, nay đã làm
cháy căn lầu, phải mau đi quyên bá tánh sửa lại chu viên thì ta sẽ rộng lòng tha
thứ cho. Công việc hóa duyên và sửa lại lầu sẽ do Quảng Lượng định đọat.
Tế Điên quay sang Quảng Lượng hỏi:
– Vậy ông định hạn cho ta bao lâu?
– Một tháng được chăng?
– Lâu quá
– Ba ngày được chăng?
– Kể ra cũng còn lâu!
– Vậy thì ta hạn một ngày phải quyên cho đủ nghìn lạng.
Tế Điên thốt quát to và bảo:
– Ta để ngươi đi quyên xem có được hay không?
Chư tăng sợ xẩy ra chuyện không hay liền đứng giàn hoà:
– Thôi cho hạn một trăm ngày, Tế Điên chịu khó quyên cho kỳ được.
Tế Điên nhoẻn miệng cười phì rồi gật đầu ưng chịu. Nói xong, chạy thẳng
lên Chánh điện tới tượng phật Vi Phục với lấy, vận đại vào cạp quần, rồi vừa đi
vừa hát nghêu ngao xuống núi.
Đường đi thoai thoải, thông hát vi vu, giữa cảnh trời nước mênh mông, Tế
điên ngửa mặt đi vừa cười như điên như dại. Khi đi qua một quán nọ, ngửi mùi
rượu thoảng, Tế Điên sắn áo vén rèm bước vô. Chủ quán ngắm hình dung thấy
là một vị hoà thượng rách rưới, nghèo khổ thì không vui mà nói:
– Tiệm tôi mới khai trương, xin khất sĩ đi nơi khác mà xin tiền chớ bao giờ
bán buôn khấm khá sẽ xin cúng dường.
Tế Điên cười ngất và bảo:
– Sao ngươi dám khinh ta! Ta tới quán uống rượu chứ có quyên giáo ngươi
đâu?
– Bạch thầy, người tu hành sao lại uống rượu?
– Đừng nói chuyện đường dài, uống mà không uống, không uống mà là
uống !!! Chứ dọn bàn ra cho ta uống chơi, cho ta ăn chơi, ăn không cần no, uống
không quá say, đạo khác chi đời, đời mà là đạo, can gì phân hai? Nói xong vo
ãtay cười ngất và ngồi ngay vào thồi hàng.
Chủ quán không biết nói sao, đành nín lặng sai tửu bảo dọn rượu. Tế Điên
rót từng tô lớn uống ừng ực, thoáng hết hai vò, lấy tay quệt miệng và khen:
– Chà ngon! Ngon! Ngon mà không ngon, không ngon mà ngon!!! Hãy tính
tiền coi!
Chủ quán bạch:
– Hết hai lạng.
Tế Điên lại cười rồi bảo:
– Thế có là bao? Đợi ta vài ngày ta sẽ trả cho.
Chủ quán nổi giận và mắng:
– Ta biết ngươi là ai? Tiệm mới khai trương, vì quá nể mà bọn ta dọn ra dẫy
đầy rượu thịt, ăn uống no say lại chực liều mạng làm trây, ta nhất quyết không
buông tha cái phường ăn quỵt.
Vừa lúc ấy từ ngoài đi vào hai người đại hán, một người trông thấy Tế
Điên liền nói to:
– Bạch thầy, vì sao mà xôn xao làm vậy, ai dám giở giọng khinh khi với
Thầy, chúng tối đánh cho chết bỏ.
Chủ quán nhìn ra mới hay dó là hai chàng liệp bộ (thợ săn) hảo hán trong
vùng. Một người là Mỹ Nhiệm Công Trần Lý Hiếu và một người là Bệnh Nhãn
Thần Dương Mãnh vội cung tay vái chào và nói:
– Thưa hai quan nhân, tiệm tôi mới khai trương mà sư phụ đây tới ăn uống
hết hai lạng bạc, lại bảo rồi sau mới trả, như thế làm súi cho tiệm tôi, và còn
vốn đâu mà buôn bán.
Tế Điên ngước mắt nhìn lên thấy là hai người quen liền ôn tồn bảo:
– Đồ đệ, chẳng nên sinh sự mà chi? Ta ăn chịu, nó ăn chịu, ta trả, nó trả.
Mọi người đều ngẩn mặt và cho là lời nói say sưa hàm hồ vô lý.
Trần Lý Hiếu quay bảo chủ quán:
– Các ngươi không biết sư phụ đây sao? Ấy chính là vị Phật sống ở chùa
Linh Ẩn, chính là Tế Công Trưởng Lão, người thường hay giả điên rượu thịt say
sưa nhưng thường ngao du khắp dẫy Lâm An, cho thuốc cứu người, phổ độ chúng
sinh, chính chúng ta đây cũng là đệ tử của người. Từ nay về sau, thầy ta có qua
đây ăn uống phải nên trọng đãi, hết bao nhiêu ta trả.
Chủ quán ngỏ lời xin lỗi. Trần Lý Hiếu móc túi trả tiền xong liền thỉnh Tế
Điên cùng đi. Đi một quãng xa, thấp thoáng có chàng đạo sĩ đi lại. Tế Điên thốt
gọi to:
– Lưu Thái Chân! Lưu Thái Chân!
Đạo sĩ nghe gọi tiến bước, nhìn xem thấy một hoà thượng hình thù quái gở,
mặt mày lem luốc, quần áo rách rưới coi bộ khùng khùng, mặt đỏ bừng tựa như
say rượu, chưa từng quen biết bao giờ thì lấy làm kỳ, hỏi:
– Chẳng hay đại sư sao lại biết tôi ? Người trụ trì chùa nào ?
Tế Điên nói:
– Ta tên là Khổ Não Thượng Nhân, ở chùa Hoàng Liên nay tới thành Lâm
An này, vì tại đây có một nhà ở đường Thái Bình, họ Chu tên Bản Thanh, có con
bị yêu quái phá rối nên thỉnh ta tới trừ yêu.
Lưu Thái Chân nghe nói giật mình ngẩn ngơ nghĩ:
– Nhà họ Chu đã rước hoà thượng này sao còn mời ta làm chi? Lạ thật, lạ
thật, ta phải đến hỏi cho ra lẽ mới được.
Tế Điên ngoảnh lại bảo Trần, Dương hai ngươì ra về, còn mình sóng vai
cùng đi với Lưu Thái Chân đến nhà họ Chu.