XXXVII. PHÁP HỘI A XÀ THẾ VƯƠNG TỬ THỨ BA MƯƠI BẢY
Hán Dịch: Nhà Ðường Pháp Sư Bồ Ðề Lưu Chi
Việt Dịch: Việt Nam Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh
Như vậy tôi nghe một lúc Ðức Phật ở thành Vương Xá trong núi Kỳ Ðà Quật cùng đại Tỳ Kheo ngàn hai trăm năm mươi người câu hội.
Bấy giờ con trai yêu quí của vua A Xà Thế là Vương Tử Sư Tử cùng chung đồng bạn năm trăm người đều đã hướng đến Vô Thượng Bồ Ðề, mỗi người cầm tràng phan bửu cái xuất thành Vương Xá qua núi Kỳ Xà Quật đến chỗ Ðức Như Lai lễ lạy cúng dường.
Vương Tử Sư Tử bạch Phật: “Ngưỡng mong Ðức Thế Tôn vì tôi mà tuyên nói các hạnh Bồ Tát”.
Vương Tử liền nói kệ rằng:
“Thế nào được đoan chánh
Hóa sanh trong hoa sen
Thế nào biết túc mạng
Nguyện Phật tuyên dạy cho
Thế nào được thành tựu
Tam muội đà la ni
Khi có nói lời gì
Mọi người đều kính thọ
Thế nào được chánh niệm
Ðầy đủ sanh trí huệ
Như pháp mà tu hành
Kiên cố chẳng hư hoại
Thế nào thành diệu tướng
Ðầy đủ ba mươi hai
Tám mươi tùy hình hảo
Người nhìn vui chẳng chán
Thế nào được phạm âm
Tiếng ca lăng tầng già
Thế nào khiến thế gian
Người thấy đều vui mừng
Do đâu được hạnh nghiệp
Ðược sanh trước chư Phật
Hay thỉnh nghĩa vi diệu
Ngưỡng mong Như Lai dạy
Thế nào rời các nạn
Mà sanh nơi thiện đạo
Thế nào tất cả đời
Tánh siêng không phóng dật
Thế nào được thần thông
Và chứng túc mạng trí
Hãy sạch hết các lậu
Nguyện Phật khai diễn cho
Thế nào tịnh nghiệp thành
Lưới ma chẳng trục được
Mà trong tất cả đời
Ðược mọi ngưòi kính yêu
Thế nào được trường thọ
Thân ít sanh bịnh tật
Ðược quyến thuộc vững bền
Nguyện Mâu Ni tuyên nói”.
Ðức Thế Tôn nói kệ đáp Vương Tử:
Nhẫn nhục được đoan chánh
Bố thí xen hóa sanh
Pháp thí biết túc mạng
Ông nên hiểu như vậy
Tu tâm được tam muội
Nhẫn được đà la ni
Kính trọng các chúng sanh
Pháp môn người kính thọ
Chẳng siểm được chánh định
Quán khéo sanh trí huệ
Tôn trọng chỗ tu hành
Ðắc pháp tâm kiên cố
Do thí được tướng tốt
Hành từ được tùy hình
Với chúng sanh bình đẳng
Người nhìn không chán đủ
Thành ngôn được phạm âm
Ca lăng do nhuyến ngữ
Lìa ỷ ngôn lưỡi thiệt
Người thấy đều vui mừng
Ở trong các pháp thí
Chẳng từng bị chướng ngại
Do đây nên thường được
Gặp gỡ các Như Lai
Tịnh tín lìa các nạn
Trì giới sanh thiện đạo
Do tu tập pháp không
Ðời đời không phóng dật
Thí xe được thần thông
Giáo thọ thành túc mạng
Bỏ rời cả hai bên
Do đấy hết các lậu
Thắng giải thành tịnh nghiệp
Tinh tiền xô dẹp ma
Như thuyết mà tu hành
Ðời đời được người yêu
Chẳng hại được trường thọ
Trừ khổ lo cho người
Thân tráng kiện ít bịnh
Hòa giải quyến thuộc vững”.
Vương Tử Sư tử lại bạch hỏi:
“Thế nào được của giàu
Ðồ dùng không tổn giảm
Ðời đời sanh chỗ nào
Thành tựu oai đức lớn
Thế nào được đại lực
Chúng ma chẳng hại được
Oai thế thường siêu thắng
Duy nguyện Thế Tôn dạy
Thế nào được thành tựu
Thiên nhãn và thiên nhĩ
Thế nào biết rõ được
Các tâm của chúng sanh
Thế nào được tịnh độ
Và pháp chúng viên mãn
Ðược tùy thân viên quang
Ðấng trọn đức xin dạy
Thế nào chỗ sanh ra
Tâm Bồ Ðề chẳng hư
Nhẫn đến trong mộng mơ
Cũng vẫn không quên mất
Thế nào Ðại Mâu Ni
Ðược đại chúng kính yêu
Nhiếp thủ tất cả pháp
Duy nguyện Thế Tôn dạy”.
Ðức Thế Tôn đáp rằng:
“Chẳng ganh được của giàu
Chẳng xan đồ dùng tăng
Khiêm hạ thành tôn quí
Có oai đức tự tại
Hằng thí món ăn ngon
Kẻ sợ khiến an ổn
Do đây được đại lực
Oai thế thường siêu thắng
Thí đèn cảm thiên nhãn
Cúng nhạc thành thiên nhĩ
Xa rời chấp hai bên
Nên được tha tâm trí
Tịnh nguyện được tịnh độ
Nhẫn lực pháp chúng thành
Thí các tướng báu đẹp
Ðược viên quang chiếu khắp
Có du hành xứ nào
Trong thành ấp tụ lạc
Dạy người phát đại tâm
Bồ Ðề tâm chẳng hư
Thắng chí nguyện đầy đủ
Chẳng thối tâm Bồ Ðề
Do đây nhiếp các pháp
Ðược đại chúng kính yêu”.
Vương Tử và đại chúng nghe Ðức Phật nói kệ xong, đồng bạch Ðức Phật rằng:
“Như lời Ðức Thế Tôn dạy các hạnh vi diệu ấy, từ nay chúng tôi đều sẽ tu học hết”.
Ðức Thế Tôn liền hiện mỉm cười phóng đại quang minh chiếu khắp vô lượng vô biên thế giới.
Di Lặc Bồ Tát bạch Phật: “Bạch Ðức Thế Tôn! Do nhơn duyên gì mà Ðức Thế Tôn hiện mỉm cười, duy nguyện tuyên nói trừ nghi hoặc cho chúng tôi”.
Ðức Phật phán: “Nầy Di Lặc! Vương Tử Sư Tử đây cùng đồng bạn năm trăm người thuở xưa vì cầu Vô thượng bồ đề nên đã cúng dường mười na do tha tám mươi ức chư Phật, thời kỳ Phật Nhiên Ðăng ta làm Bà La Môn Tử thành thục cho họ. Các người ấy ở thời vị lai ở chỗ Di Lặc Phật và chư Thế Tôn hằng thọ hóa sanh thân thừa cúng dường. Các người ấy phụng sự mười ức Như Lai như vậy mãn ba trăm kiếp, Phật tối hậu ấy hiệu Vô Biên Tri Như Lai biết tâm nguyện của họ nên tùy sở ưng đều thọ ký Vô Thượng Bồ Ðề đồng ở trong Kiếp An Lạc Quang Nghiêm thành Ðẳng chánh Giác đều đồng hiệu là Trí Huệ Tràng Tướng, Phật độ trang nghiêm như nước Cực Lạc của Vô Lượng Thọ Như Lai ở Tây phương.
– Nầy Di Lặc! Nếu có chúng sanh nghe lời nói nầy mà tin hiểu phát nguyện sẽ thành đại Bồ Ðề, thì phải biết người nầy được công đức không gì sánh bằng.
– Nầy Di Lặc! Nếu có người trong sáu trăm kiếp thường có thể đem các châu báu đến khắp các Phật độ cúng thí chư Như Lai, lại nếu có người nghe kinh điển nầy phát sanh thiện căn hơn công đức người trước, toán số so tính chẳng bằng được.
Lúc Ðức Phật nói kinh pháp nầy, trong chúng có tám mươi ức chúng sanh đồng thời xu hướng Vô Thượng Bồ Ðề. Tam thiên Ðại Thiên thế giới đều chấn động, trời mưa hoa đẹp.
Ðược nghe Ðức Phật thọ ký rồi, Vương Tử Sư Tử và năm trăm đồng bọn vui mừng hớn hở đều nghĩ rằng: Chúng ta quyết định thành Vô thượng Giác.
Vương Tử và đồng bạn đã cúng dường xong được ngũ thần thông liền ở trước Phật biến hiện nhiều cách rồi đồng xuất gia tu hành.
Chư đại Bồ Tát và chúng chư Thiên xu hướng đại Bồ Ðề thấy Vương Tử và đồng bạn tùy chỗ thích của đại chúng mà hiện thần biến đều rất vui mừng mà đồng nói rằng: “Vương Tử Sư Tử hỏi các điều nghi, Ðức Như Lai Thế Tôn đều giải quyết hết. Như vậy, Ðức Thế Tôn bất khả tư nghì, chánh pháp của Như Lai và người tín thọ quả báo bất khả tư nghị, công Ðức Như Lai vô lượng vô biên nơi tất cả pháp không gì chẳng thấu tỏ, là Ðạo Sư của đời độ người chưa độ, khắp mười phương thế giới đều rõ biết cả các pháp ba đời.
Ai là người có trí được nghe khối công đức sanh xứ an lạc như vậy mà chẳng phát khởi tin ưa mãnh lợi xu hướng cầu Vô Thượng Bồ Ðề”.
Ðức Phật nói kinh nầy rồi, Vương Tử Sư Tử cùng đồng bạn năm trăm người, tất cả đại chúng đều vui mừng phụng hành.